Lại một bộ phim có nội dung kén khán giả, và mình xem xong lại cảm thấy tiếc là sao khi phim chiếu cách đây hơn một năm, mình không theo dõi liền…
The Wind Blows (tạm dịch: Dù Gió Có Thổi) dệt nên một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp giữa Kwon Do Hyun (Kam Woo Sung đóng) và Lee Soo Jin (Kim Ha Neul đóng) cùng cô con gái vô cùng đáng yêu Ah Ram. Dù trải qua nhiều biến cố và khổ đau, đến cuối cùng gia đình họ vẫn bên nhau.
Việc một nhân vật chính mất trí nhớ là một mô-típ quen thuộc của phim Hàn nhiều năm qua nhưng The Wind Blows vẫn tiếp tục sử dụng mô-típ này theo hướng nhẹ nhàng hơn, và cũng đau lòng hơn. Bộ phim đào sâu mức độ ảnh hưởng của chứng bệnh này đối với những người thân bên cạnh nhân vật chính, cùng với sự hiện diện của cô con gái mới 6 tuổi, và quá trình “làm quen” với người cha đang mang căn bệnh quái ác, tất cả khiến cho The Wind Blows càng trở nên day dứt trong tâm tưởng người xem. Kam Woo Sung và Kim Ha Neul kết hợp với nhau quá tuyệt vời thông qua hình ảnh cặp vợ chồng Do Hyun – Soo Ji cùng nhau học cách thích nghi và điều chỉnh cuộc sống của mình với căn bệnh Alzheimer(1). Có thể nói bộ phim đã thành công trong việc khắc họa hành trình tình yêu của Soo Jin và Do Hyun cùng cách cả hai đã dũng cảm đối mặt với những khó khăn và đau khổ mà căn bệnh Alzheimer của Do Hyun gây ra.
Các tập đầu tiên của bộ phim tập trung mô tả cuộc sống hôn nhân của Do Hyun và Soo Jin, họ yêu nhau và đến với nhau với một đám cưới ngập tràn hạnh phúc. Thế nhưng mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh khi Soo Jin mong mỏi có con còn Do Hyun lạnh lùng khước từ, anh còn trở nên xa cách với vợ của mình. Các tình tiết sau dần hé lộ đó là do Do Hyun phát hiện ra mình đã mắc bệnh Alzheimer. Mâu thuẫn chồng chất mâu thuẫn, cả hai dù còn yêu nhau say đắm nhưng lại không thể mở lòng, nhất là Do Hyun, anh lo sợ người phụ nữ mà mình yêu thương nhất mực sẽ vì mình mà khổ sở suốt cuộc đời…
Mấy tập đầu này mọi người có thể xem lướt qua để biết nội dung chứ các tình tiết và cả diễn xuất mình thấy không thuyết phục lắm, chỉ khi kết thúc phần đầu của phim, khi mốc thời gian diễn ra vào sáu năm sau, khi Do Hyun và Soo Jin đã ly hôn và cô con gái bước vô lớp một, nội dung và diễn xuất chuyển qua trạng thái khác hẳn: hay và xúc động hơn nhiều!
Việc Do Hyun chủ động chia tay vợ mặc dù còn yêu sâu sắc, một mặt quyết định đó vừa mạnh mẽ vừa ích kỉ, nhưng mình hoàn toàn tôn trọng mong muốn không là gánh nặng cho vợ của nhân vật này. Trong phim, nhân vật Do Hyun hiện lên vô cùng sinh động thông qua khả năng diễn xuất cực tốt của Kam Woo Sung, những nỗi đau triền miên cùng những niềm vui trong chớp mắt do căn bệnh gây ra được Woo Sung thể hiện vô cùng thuyết phục.
Còn về phía nhân vật Soo Jin, thì đây có thể là vai diễn tuyệt vời nhất của Kim Ha Neul ở mảng truyền hình. Tâm lý nhân vật Soo Jin ở phần đầu và phần sau câu chuyện, trước và sau khi biết bệnh tình của chồng được Ha Neul khắc họa rõ nét và xúc động. Mấy tập đầu mình không thích các quyết định của nhân vật Soo Jin lắm, phảng phất gì đó nét thiếu chín chắn, nhưng sau khi hiểu rõ nguyên nhân chồng rời xa mình và chối bỏ cô con gái, Soo Jin trở nên mạnh mẽ, quyết định trở thành người chăm sóc cho Do Hyun mặc cho tất cả mọi người xung quanh, kể cả mẹ ruột, ngăn cản. Trong phim có rất nhiều phân đoạn diễn xuất của Ha Neul khiến mình rơi nước mắt, ấn tượng nhất có thể là các cảnh sau, cũng là những cảnh đánh dấu những mốc thay đổi tâm lý của nhân vật Soo Jin dành cho người chồng:
Cảnh thứ nhất: Khi Soo Jin chạy ra khỏi nhà hát sau khi vô tình gặp mặt chồng cùng những lời nói, hành động kì lạ của anh. Góp nhặt các chi tiết từ trước đến nay cộng thêm vẻ giấu giếm của người bạn thân của chồng trong lần gặp trước đó, Soo Jin nhận ra sự thật về căn bệnh mà chồng mình đang mắc phải. Cô chạy đến nhà hàng của người bạn thân và được anh xác nhận sự thật, sự tức giận, sự đau khổ dày vò tâm can Soo Jin vì bao năm qua cô sống vui vẻ mà không hề hay biết về tình trạng của chồng. Soo Jin hoàn toàn suy sụp…
Cảnh thứ hai: Khi Do Hyun, lúc này đã quên hẳn Soo Jin, đề nghị cô mở tấm thiệp chúc mừng sinh nhật do cô con gái gửi cho người cậu, vì chiều chồng nên Soo Jin đồng ý mở tấm thiệp. Đọc dòng chữ chúc mừng nghuệch ngoạc của cô con gái, khuôn mặt Soo Jin ánh lên niềm vui của một người mẹ. Liền sau đó cô thấy trong phong thư vẫn còn một mảnh giấy post-it màu vàng, cô mở ra và chợt nhân đó là vài dòng yêu thương mà Do Hyun nhắn gửi đến cô trong một thời khắc anh trở lại là chính mình. Ánh mắt Soo Jin biến chuyển, đang vui đó liền ầng ậc nước, cô ngước nhìn người ngồi đối diện, là chồng mình nhưng giờ đây như là một con người khác, rồi cô bước qua phía bên bàn, nhẹ nhàng ôm lấy Do Hyun và nước mắt rơi…
Cảnh thứ ba: Khi ký ức Do Hyun dừng lại ở thời đại học, khi anh và Soo Jin mới hẹn hò. Soo Jin một mặt luôn tỏ ra cứng cỏi với bạn bè và mọi người xung quanh, một mặt luôn bên cạnh, dõi theo mọi biến chuyển cảm xúc của chồng để điều chỉnh thái độ của bản thân cho phù hợp. Nhưng bệnh tình của Do Hyun lúc này đã nặng, và có lúc anh còn làm đau người khác và cả Soo Jin. Soo Jin rời nhà, ngồi thừ ở chân cầu thang và gục mặt khóc…
Cảnh thứ tư: Khi Soo Jin quay một clip ngắn gửi đến chồng mình, Soo Jin ăn vận đơn giản, khuôn mặt có phần xanh xao nhợt nhạt vì luôn phải lo lắng cho chồng và cả cô con gái. Vẻ ngần ngừ khi bắt đầu cất lời, cả sự ngập ngừng như có ý tìm từ sao cho thật đơn giản để chồng mình, dù đang ở tình trạng nào đi chăng nữa, đều có thể hiểu được, tất cả đều được Ha Neul thể hiện xuất sắc!
Cảnh thứ năm: Hầu hết các cảnh ở tập cuối đều xúc động và mang nhiều ý nghĩa, nhưng ấn tượng nhất vẫn là cảnh khi Do Hyun và Soo Jin ở trong căn bếp, và trong một khoảnh khắc, anh trở lại là chính mình, vợ chồng họ nhận ra nhau, cảm xúc Soo Jin vỡ òa nhưng ở ngay khoảnh khắc tiếp theo, Do Hyun lại biến mất, Soo Jin đau khổ cầu xin anh đừng rời đi trong tuyệt vọng…
Lâu lắm rồi mình mới xem một phim thuộc thể loại melodrama mà khiến mình rơi nước mắt nhiều như vậy, bỏ qua vài tình tiết không thuyết phục ở các tập đầu, thì The Wind Blows thật sự là một bộ phim gia đình xuất sắc. Bộ phim không chỉ thành công ở việc mô tả hành trình yêu thương nhau của gia đình Do Hyun – Soo Jin và cô con gái Ah Ram mà tuyến nhân vật phụ cùng câu chuyện của riêng họ cũng được xây dựng rất chỉn chu. Và tất nhiên diễn xuất là điểm sáng của cả bộ phim, ngoài sự thể hiện không chê vào đâu được của cặp đôi diễn viên chính, các diễn viên còn lại đều diễn tròn vai, đặc biệt cô bé đóng vai cô con gái Ah Ram diễn vừa dễ thương vừa “tra trắn”(2), phối hợp vô cùng ăn ý với ông bố và bà mẹ trên phim.
Phim này mình không kiếm ra bản chiếu online với phụ đề tiếng Việt, đành quay trở lại cách từ hồi xưa: tải bản HD từ trang dịch phim KST về máy để xem. Haha lại thêm một chuyện mà lâu rồi không làm nữa: Ngồi chờ phim được tải về để xem, và mình hoàn toàn hài lòng với chất lượng bộ phim nên sẽ lưu phim vô ổ cứng để làm kỷ niệm
Nói thêm một chút về tạo hình và ngoại hình của Kim Ha Neul (tại không nói không chịu nổi): Ha Neul tham gia The Wind Blows sau hơn một năm nghỉ sinh con, và trên phim, bạn sẽ không nhận ra đấy là ngoại hình của một người phụ nữ đã sinh con. Vóc dáng, thần thái của Ha Neul không chê vào đâu được. Nếu có chút chút thì ở phim này, đa phần nhân vật Soo Jin mang giày bệt mà thôi. Trang phục của nhân vật Soo Jin lúc trang nhã, lúc thanh lịch, lúc nữ tính, lúc cá tính, mọi phong cách ăn mặc đều được Kim Ha Neul cân trọn, nhìn ghiền
Vài hình ảnh đẹp từ bộ phim:
(1) Một dạng phổ biến của hội chứng suy giảm trí nhớ
(2) Từ địa phương của Huế, thường dùng cho con nít, nghĩa là chín chắn, có nét trưởng thành
Nguồn : https://meoanvungblog.wordpress.com