Đi làm rồi mới hiểu bố mẹ cực ra sao
Có những cảm giác chỉ khi ta thực sự trải nghiệm thì ta mới hiểu.
Nhớ thời tôi mới tập tành kinh doanh, phải lăn ra đường để làm đủ thứ việc trên trời dưới đất, hể việc gì có tiền là tôi lăn xả ra làm.
Tôi nhờ thời còn bán xôi chiên, thật nực cười là mỗi khi mua 1 món đồ gì đó tôi hay quy ra đơn vị “số cục xôi”
Ví dụ muốn mua 1 bộ đồ mới giá 500k tự nhiên trong đầu đâu tính nhấm ra để lời được 500k phải bán ít nhất 400 cục xôi chiên – tính nhẩm tới đó tự nhiên hết muốn mua luôn, thấy cảm giác bán 400 cục xôi không phải dễ
– Nhưng tôi nhớ hồi nhỏ xin tiền ba mẹ sài đâu có cảm giác tiếc tiếc như vậy
à thì ra tôi mới hiểu, khi sài tiền bằng chính đồng tiền từ mồ hôi và nước mắt của mình kiếm ra thì nó khác đến như thế nào.
Rồi có ngày tôi rong rủi hàng đêm đi bán dạo, ukm thì đi bán dạo mà ai cũng xem mình như đi ăn xin, người xua đuổi, có người mới nhìn mình từ xa đã phủi tay đuổi.
Nhớ hôm đó bán ở đường Dương Quảng Hàm, bán cả buổi trời mà chưa được 100k, haizz nản dễ sợ luôn, tự nhiên lúc đó sợ sợ lại không dám vào bàn mời khách mua bánh nữa.
Thôi thì ra mua 1 ổ bánh mì ăn cho đỡ đói, vừa ăn bánh mì tôi vừa chợt bật hình ảnh những chuyến đi dã ngoại của tôi và ba mẹ. Chợt tôi cảm thấy nghẹn ở cổ
Tôi thầm nghĩ “Tính ra ba mẹ nuôi mình vất vả hết 18 năm trời mà không than trách gì, mình mới gặp một chút khó khăn mà đòi bỏ cuộc là sao.”
Thế là ăn xong ổ bánh mì, tôi quyết tâm bán tiếp tới 3h sáng mới chịu về.
—–
Lời Bàn:
Tuổi trẻ, đôi khi chúng ta ươc mơ rất nhiều thứ.
Nhưng rồi lại để cho những thói quen xấu như ngủ nướng, thức khuya, chơi game, lười nhát, tiêu cực ghì ta xuống.
những lúc “dễ dãi” với bản thân mình bạn có nghĩ về ba mẹ và những ước mơ còn gian dỡ của mình?